Lưu Tông Trạch – Phong vũ giang hồ lộ (hết)

author
12 minutes, 37 seconds Read

 

Tới đây để phụ đạo cờ chỉ có 3 loại người: Loại thứ nhất được gọi là “sát thủ chuyên nghiệp” chuyên đến để “sát” các kỳ thủ, hay còn được gọi là “xuyến tử”, bọn họ kỳ nghệ cao siêu nhưng hành tung bí ẩn, hôm nay xuất hiện tại trà quán, ngày mai lại lang thang tới các sới cờ khác. Khi xem người khác chơi cờ, họ sẽ giả vờ bình luận với những kiến thức nông cạn để đối phương coi thường mình, sau đó khiêu chiến. Phí phụ đạo họ đòi rất cao, luôn luôn thắng nhiều hơn thua, hơn nữa sau khi thắng lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa. Bọn họ được xếp vào tầng cao nhất trong giới phụ đạo cờ. Loại thứ hai là kinh qua nhiều trận giao chiến, thuộc loại cố chấp, không chịu phục bất kì ai, khi cầm quân cờ là địch nhân, khi buông cờ lại là bằng hữu. thắng thua cũng đều tới quán rượu uống 1 trận, có khi tiền uống rượu còn gấp mấy lần tiền thắng. Loại thứ ba thì lại muốn nâng cao kỳ nghệ, chỉ thích khiêu chiến cao thủ, tất nhiên là thua nhiều hơn thắng. Sau khi kỳ nghệ thăng tiến cho dù có đối thủ kỳ nghệ thấp hơn mình khiêu chiến, biết rằng sẽ dễ dàng kiếm được tiền nhưng họ sẽ lịch sự từ chối.

 

Rất nhiều đại sư tại Hồ Bắc đã xuất hiện thông qua tích lũy kinh nghiệm như loại thứ ba này và Lưu là tay cờ xuất hiện vào loại sớm nhất, Lưu chưa từng bái qua bất kỳ sư phụ nào, không giống như một số học viên tại kỳ viện hoặc một vài kỳ thủ chuyên nghiệp đã từng học cờ 1 cách có hệ thống, kỳ lực của Lưu đều từ sự giác ngộ của bản thân và thực chiến tại trà quán mà ra. Ngoài thời gian đi đến trà quán chơi cờ, Lưu còn thường xuyên tới kỳ viện Vũ Hán tìm kỳ thủ chuyên nghiệp để giao lưu và học hỏi, Liễu Đại Hoa lão sư là 1 người lương thiện, bất cứ câu hỏi nào của Lưu cũng được giải đáp cặn kẽ, vì đó mà kỳ lực của Lưu như “thủy trướng thuyền cao”, nhiều lần vô địch toàn tỉnh Hồ Bắc, năm đó sau khi chơi xong 1 ván cờ với Lưu, Tưởng Xuyên đã từng khen rằng: “trong giới cờ Hồ Bắc, Liễu Đại Hoa là tư lệnh, Hồng Trí là phó tư lệnh, Lý Trí Bình là quân trưởng, vậy Lưu Tông Trạch chính là sư trưởng rồi! vì vậy, Lưu có biệt hiệu là sư trưởng sau này. Vì 1 lòng ngộ cờ, công việc của Lưu rất bấp bênh, những năm 90 bị công xưởng sa thải, dáng người Lưu Tông Trạch không cao, tay trói gà không chặt, càng không có sở trường gì, đi phụ đạo cờ là con đường kiếm tiền duy nhất của Lưu. Ngoài Tây Bắc, rất nhiều thành phố lớn Lưu cũng đã từng đi qua.

 

Ngồi trong trà quán, Lưu Tông Trạch dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn đối thủ vài giây, đôi mắt cũng chính là 1 trong những vũ khí chiến thắng của Lưu, từ trong đôi mắt đối thủ, Lưu hi vọng có thể nhìn thấy được chiều sâu kỳ nghệ của đối thủ. Đối thủ bất giác ngẩng cao đầu mặt không biểu cảm nhìn lại Lưu, cuối cùng Lưu nhau mày và từ trong túi rút ra vũ khí khác, đó chính là đồng hồ và nói: “tôi chấp anh 10 phút, thế nào?”, đối thủ lạnh lùng lắc đầu, Lưu lại tiếp tục nói: “vậy anh chấp tôi 10 phút, thế nào?”, đối thủ vẫn lặng im không nói, Lưu trộm nghĩ, người này không cần chấp, mà cũng không muốn chấp người khác, nghiêm cẩn vô bỉ, cực kì cẩn thận, dùng thực lực nghênh địch. Hành tẩu giang hồ bao năm, danh đã vang khắp thiên hạ, dám chơi cờ với Lưu Tông Trạch, chẳng phải là những nhân vật lợi hại “mãnh long bất quá giang” sao!

 

Lưu đặt đồng hồ và bắt đầu cuộc đại chiến với đối thủ, Lưu có thể bôn tẩu trong giới cờ giang hồ chính là dựa vào 1 chữ “khoái” (nhanh), nhưng đối thủ của Lưu cũng “khoái”.

 

Làm thế nào? Lưu lại quyết định dùng 1 món vũ khí khác, Lưu không nhẹ nhàng ăn quân của đối thủ mà xem quân của mình như đại đao chém mạnh vào quân đối thủ, khiến cho đối thủ cảm thấy có sức mạnh vô hình đang đè nặng lên mình, nếu tâm lý kỳ thủ có tồn tại yếu điểm, bị ăn quân đương nhiên rất đau lòng, lần này lại gặp 1 đòn đánh như vậy, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến tâm lý thi đấu. Nhưng đối thủ của Lưu đâu tầm thường, “dĩ nha hoàn nha” cũng dùng thủ đoạn như vậy đối phó lại Lưu khiến Lưu có cảm giác lực bất tòng tâm. Cuộc cờ nhanh chóng rơi vào thế bế tắc, đôi bên vắt óc suy nghĩ tìm cách nhập cuộc. Cờ của Lưu xem ra không tốt, nhưng cờ của đối thủ cũng không khá là bao, Lưu biết, chỉ cần mình không ngã xuống, ngã xuống chính là đối thủ.

Cuối cùng, Lưu phát hiện mặt đối thủ đột nhiên biến sắc, tựa hồ như ngồi không vững, đi 1 nước yếu bị Lưu nắm bắt cơ hội nhập cuộc.

Vũ khí của Lưu không phải đôi mắt săc lẹm, không phải đồng hồ mà là kinh nghiệm và ý chí bao nhiêu năm tích lũy được.

 

– Cánh chim đã mỏi

 

Nghe nói, Lưu Tông Trạch chưa mất tới nửa năm đã kiếm được 10 vạn tệ tiền phụ đạo tại Ôn Châu, ở Tứ Xuyên chưa tới 2 tháng kiếm được 5 vạn, có người tính hộ Lưu, đi lại Nam Bắc bao năm, có lẽ Lưu đã sớm thành phú ông rồi. “Có thật vậy không?” khi đối diện câu hỏi như vậy của phóng viên, Lưu cười trong đau khổ nói: “tôi chỉ kiếm được 1 chút tiền từ công phụ đạo, lấy đâu ra nhiều như vậy, nếu trong tay tôi có 20 vạn, tôi thà ở nhà buôn bán nhỏ lẻ, bán rau, bán kem…còn hơn đi bán mạng khắp nơi. Có người chỉ nhìn thấy cường đạo ăn thịt uống rượu, nhưng lại chưa từng xem qua cường đạo bị “chặt đầu”.

 

Thời còn đi làm ở công xưởng, chỉ kiếm được mấy trăm tệ mỗi tháng, vì hay đi tìm cao thủ chơi cờ phụ đạo, tôi nhiều lần thua đến nỗi cơm không có mà ăn, nhưng những trận đói này giúp tôi rất nhiều trong việc nâng cao chuyên môn, mỗi khi tôi chuẩn bị tiện tay đi cờ đều nhắc nhở bản thân, “phải chăng vẫn muốn chết đói?”, tôi lại rụt tay lại, Lưu nói.

 

Còn nhớ có 1 lần đi ra bên tỉnh ngoài phụ đạo cờ, đối thủ thua không những không trả phí phụ đạo mà còn gọi 1 toán người xã hội đến uy hiếp Lưu, bắt Lưu bồi thường tiền làm tổn thương tinh thần, báo hại Lưu phải nhẫn nhịn móc sạch mấy trăm tệ và tiền lộ phí đưa cho họ, Lưu không phải lúc nào cũng trăm trận trăm thắng, nhiều lần thua đến nỗi không có 1 xu dính túi, bất đắc dĩ phải đem cắm điện thoại, đồng hồ đeo tay, thậm chí cả đồng hồ bấm giờ mới có tiền về nhà.

 

1 vị tượng kỳ đại sư từng chơi cờ phụ đạo với Lưu nói: “Tôi ngày trước không đi chơi cờ phụ đạo vì cho rằng cờ mình chơi không tồi, nhưng khi đi thi đấu thì đầu óc bấn loạn, chân tay run rẩy, rất nhiều lần không biết tại sao lại thua. Sau đó tôi tìm tới Lưu lão sư để chơi cờ phụ đạo, qua 1 thời gian đã khắc phục được điểm yếu đó, có 1 chút thành tích và được thăng cấp đại sư!”.

 

Rất nhiều kỳ thủ đã được Lưu phụ đạo và giờ trở thành tượng kỳ đại sư, thậm chí có cả tượng kỳ đặc cấp đại sư với số tiền lương rất cao. Không như Lưu bây giờ vẫn là kỳ vương chốn lục lâm, vẫn phải ngày ngày bán mạng kiếm tiền nuôi gia đình.

 

Lưu từng giành quán quân tại đại hội TDTT tỉnh Hồ Bắc năm 2003, năm 2002 và 2005 vô địch giải “Kỳ mê đại tưởng tái”, năm 2004 là á quân “toàn quốc đẳng cấp tái”. Năm 2005 tại Bắc Kinh, Lưu tham gia “Dân tộc đoàn kết bôi” với sự tham gia của 300 kỳ thủ nghiệp dư, thậm chí còn chiến thắng vị đại sư duy nhất của giải đấu năm đó là Bắc Kinh danh tướng Tưởng Xuyên. Hết vòng 8, Lưu với 7 thắng 1 hòa được 7,5 điểm chễm chệ ngồi vị trí số 1, Nhưng đúng lúc gần nhất với thắng lợi, tại vòng cuối cùng – vòng 9 tình hình lại trở nên tồi tệ, đối đầu với Lưu là thành viên chủ lực đội Bắc Kinh – Cận Ngọc Nghiễn với 5 thắng 3 hòa được 6,5 điểm, kết quả Lưu thua vì quá giờ và giành á quân vì kém về hệ số phụ.

 

Ngày nay, Lưu hi vọng có đội sẽ mời mình về làm huấn luyện viên hoặc vận động viên, Lưu muốn có 1 công việc và thu nhập ổn định. Lưu đã cảm thấy mệt mỏi qua những tháng ngày phiêu bạt chốn giang hồ.

-Hết-

Bài viết liên quan